MA QUÊ
(Nguồn: https://www.facebook.com/ha.nguyenthithanh.758/posts/561343307356821)
NGÀY XƯA, NHÀ QUÊ NHIỀU MA VÃI. Ở đầu lối rẽ vào ngõ nhà mình, có miếu Đông ốc. Miếu Đông ốc cổ kính, rêu xanh, trong miếu tối om. Sân miếu có 1 cây duối cổ thụ cằn cỗi, xương xẩu, thân duối mốc meo có cái hốc to đứa bé con chui lọt, hốc đen thăm thẳm và đầy rêu, lúc nào cũng ẩm ướt. Ban ngày, bọn trẻ hay chơi quẩn quanh cây duối tìm trong vòm lá những quả chín vàng ươm và ngọt lịm. Thế nhưng cây duối lại có Ma Tây đen và Ma nữ. Những đêm giời âm u, Ma tây đen từ hốc duối chui ra tập võ huỳnh huỵch ở sân miếu, đầu trọc lốc, mặt đen sì và răng trắng ởn, thi thoảng cười ặc ặc. Đồng hành với chú Ma Tây đen là bóng một người đàn bà mặc áo choàng trắng lượt thượt nửa đêm về sáng lại xuất hiện ngồi vật vờ trên tán lá xanh rì rên rỉ hờ khóc ru con. Làn tóc dài rũ rượi xõa xuống tận mặt đất phất phơ phất phơ…Nghe nói ai đến gần gốc duối là chị chàng cuốn tóc vào cổ thít chặt cho đến ngạt thở, lưỡi thè ra lõng thõng mới thôi… Tối nào đi đâu về muộn qua đoạn đường trước miếu, mình cũng cắm đầu cắm cổ chạy vọt qua mà ngoái đầu lại thấy làn tóc phất phơ vẫn rợn tóc gáy. Hãi hãi là….
NGÀY XƯA, NHÀ QUÊ NHIỀU MA VÃI. Ngõ xóm xưa đất nện, ven đường có những hàng rào tre vân vàng óng, lau sậy hoa trắng phất phơ hay ti tỉ những loài cây dại khác. Bờ rào nhà ông Thư cũng có 1 cây duối thấp lè tè và cằn cỗi chẳng kém gì cây duối miếu Đông ốc. Bám trên thân duối là những dây tầm xuân đến mùa nở đầy những bông hoa hồng rực chạy dài hàng mét vô cùng đẹp mắt và lãng mạn. Biết bao những buổi sáng đi học qua, mình thường ngẩn ngơ ngắm nhìn những đóa hoa tươi thắm còn long lanh những giọt sương tưởng như bờ tường cung điện của một nàng công chúa. Thế nhưng ban đêm, bụi duối lại là một nỗi kinh hoàng vì có con Ma tây trắng. Ma tây trắng chỉ có đầu mà chẳng có thân! Có đêm giếng nhà cạn nước, mình sang xóm bên tắm nhờ về muộn, khuya lắm một mình thờ thững về nhà. Trên đầu, trời trong veo lấm tấm sao, gió thổi hắt hiu mát rượi, ánh trăng suông phủ đầy ngọn cây bờ cỏ. Nhà nhà đã đóng cửa đi ngủ, ngõ vắng tanh chỉ có tiếng côn trùng óc ách đó đây. Vừa tắm mát xong phê lòi, đang mơ màng lững thững, đến gần bụi duối nhà ông Thư, bỗng mình nghe tiếng bước chân ai thập thõm phía sau. Trong lòng chợt dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, mình rảo bước nhanh hơn lập tức thấy tiếng bước chân “bẹt, bẹt, bẹt, bẹt…”. Cắm cổ chạy lên mấy bước, lại thấy huỳnh huỵch đằng sau lưng. Mồ hôi túa ra sũng lưng áo. Lấy hết can đảm, mình dừng bước quay phắt đầu lại phía sau, mắt trợn ngược nhìn trừng trừng …..Chẳng thấy một bóng người !!. Trong ánh trăng vàng vọt chỉ thấy bóng đen của những tàu lá chuối bên đường như những cánh tay ma quái đu đưa…. Trống ngực đập thình thình, mình quay đầu bước đi tiếp, bỗng nhiên trong bụi tre bên kia đường vang lên một tiếng thở dài “Phììììì…” vô cùng ai oán, và dưới chân, đột ngột một cái đầu đen sì từ bụi duối lăn lông lốc ra đường.
Ối dồ ôiiiiii….., ma gì mà “song kiếm hợp bích” vãi hồn! bao nhiêu vía non còn sót lại của con bé bay vọt lên mây, hai đầu gối mềm nhũn gục xuống đường, chẳng thốt nên lời. Một lúc sau, thấy lành lạnh man mát, con bé tỉnh lại thì ôi thôi, quần cũng đã ướt sũng tự bao giờ….
NGÀY XƯA, NHÀ QUÊ NHIỀU MA VÃI. Mình vẫn còn nhớ lúc ấy có lẽ khoảng 3-4 tuổi, buổi tối bố mẹ đi vắng, mình ở nhà với hai ông anh trai. Ngày ấy, nhà quê chỉ có đèn dầu, dầu ma-dút, ánh sáng le lói đỏ quạch và đầy muội đen. Đó cũng lại là một đêm sáng trăng suông. Ba anh em đang ngồi chơi trên cái giường kê sát cửa sổ nhìn ra vườn, bỗng một ông biến đâu mất. Ngọn lửa từ cái đèn chai để trên bàn bỗng nhỏ dần nhỏ dần rồi còn bé tẹo như hạt đỗ, le lói ánh sáng liu diu. Các góc nhà tối đen. Ngoài vườn, gió phần phật thổi, ánh trăng loang loáng trên những tàu lá chuối một cách hết sức liêu trai. Bỗng có tiếng “soạt soạt…” vọng vào – mình giương mắt nhìn ra cửa sổ, thấy từ sau bụi chuối to bất ngờ hiện ra một cái bóng trắng toát không đầu, hai tay cũng trắng phất lên phất xuống lượn lờ tiến đến gần cửa sổ. Vừa lúc đó, ánh trăng mờ đi, ngọn đèn bỗng nhiên phụt tắt, căn nhà chìm trong bóng tối. Con bé con hoảng hồn quay phắt lại thì không còn thấy ông anh trai còn lại đâu, chỉ thấy những bóng sáng lập lòe bay vun vút trong nhà từ góc này sang góc khác. Trời ơi,….hú hú….
NGÀY XƯA, NHÀ QUÊ NHIỀU MA VÃI. Gần sân kho hợp tác, có một bụi tre gai rất to dễ đến mười mấy cây, cây nào cây nấy cao vun vút và đầy gai đan kín, tưởng như 1 con gà cũng khó chui lọt. Ấy thế mà một sớm mờ sương, chưa tỏ mặt người, có tiếng 1 bà già đi chợ sớm qua đó thét lên thất thanh. Dân làng đổ ra xem thì đã thấy bà ta ú ớ chỉ vào bụi tre gai, giữa bụi tre là 1 cậu con trai ngồi thiêm thiếp. Dân làng phải xúm vào phạt hết cành gai đi mới dẹp được một quãng hở lôi người đó ra ngoài, chẳng hiểu đêm qua bằng cách nào cậu ta lọt được vào giữa bụi, không một vết gai cào??? Người ta bảo Ma Đưa Người….
NGÀY XƯA, NHÀ QUÊ NHIỀU MA VÃI, đèn điện không có, cũng chẳng có những trò chơi điện tử như bây giờ. Tối mùa hè, mình và thằng em hay nằm trên cái chõng giữa sân hóng mát đếm sao chán lại gọi bố ra, nghe ông kể chuyện ma. Ma Giải, Ma Lam sống dưới đáy những cái ao rộng mênh mông sâu thăm thẳm, sẵn sàng rút chân bất cứ đứa trẻ nào dám mò mẫm xuống ao bơi một mình. Có những đêm mưa ảm đạm, thê lương, ngồi trong nhà nhìn qua cửa sổ, mấy ông anh chỉ cho mình thấy những bàn tay ma thò lên khỏi mặt nước vẫy vẫy chập chờn. Bố còn kể chuyện Ma Xó. Ma Xó ở miền núi, khi bố đi bộ đội nghỉ chân tại nhà những người dân thiểu số. Ma Xó là những xác người khô cứng nằm trong khúc cây to khoét thành cái hòm dựng ở góc nhà. Nửa đêm, xác người loạng choạng đi ra khỏi khúc cây, lượn quanh nhà tìm đồ ăn, vừa lẫm chẫm bước đi vừa sụt sùi nức nở…. Mình và đứa em nằm dỏng tai lên nghe trong ánh trăng mờ, tiếng bố thì thầm kể chuyện, thật là liêu trai chí dị…Run lên sợ hãi mà vẫn thích nghe…
Ngày xưa, nhà quê nhiều ma vãi….Thành phố sáng đèn, ma không ở. Thành phố xe cộ đi lại suốt ngày đêm, ma không ở….Nhà quê đến là nhiều ma…
Khi lớn lên, mình mới hiểu rằng, những Ma tây đen, tây trắng, ma cây duối, ma cây gạo, ma Lam ma Giải…chỉ là những hình ảnh người lớn vẽ ra dọa cho trẻ con đừng bỏ nhà đi chơi buổi tối hay xuống ao bơi mà chết đuối. Cái đầu lâu lăn lông lốc trên ngõ xóm mình gặp thuở nào chỉ là một con chuột cống. Tiếng thở “Phì” ma quái thực ra là tiếng con trâu nhà bà Khoa, trong cơn sợ hãi mình quên béng dưới bụi tre là cái chuồng trâu ….Người con trai tội nghiệp chui vào bụi tre giữa đêm chỉ là một người có chứng mộng du….
Hiểu rồi,…nhưng tuổi thơ ở nhà quê nếu không có những bóng ma chập chờn liệu có là ký ức sinh động, gợi nhớ đến thế không ….???
P/S. Có ai biết bóng ma vườn chuối là gì không??? He he he…. :))))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét